тріумфування
Étymologie
- Déverbal de тріумфувати (« jubiler, être en liesse »).
Nom commun
| Cas | Singulier | Pluriel | 
|---|---|---|
| Nominatif | тріумфува́ння | - | 
| Génitif | тріумфува́ння | - | 
| Datif | тріумфува́нню | - | 
| Accusatif | тріумфува́ння | - | 
| Instrumental | тріумфува́нням | - | 
| Locatif | на/у тріумфува́нні, тріумфува́нню | - | 
| Vocatif | тріумфува́ння | - | 
| Nom de type 2a- selon Zaliznyak | ||
тріумфува́ння (triumfuvannja) \Prononciation ?\ neutre inanimé singulier