тріумфуючий
Étymologie
- Participe présent actif du verbe тріумфува́ти (« jubiler, triompher »).
Adjectif
| Cas | Singulier | Pluriel | ||
| Masculin | Féminin | Neutre | ||
|---|---|---|---|---|
| Nominatif | тріумфу́ючий | тріумфу́юча | тріумфу́юче | тріумфу́ючі |
| Génitif | тріумфу́ючого | тріумфу́ючої | тріумфу́ючого | тріумфу́ючих |
| Datif | тріумфу́ючому | тріумфу́ючій | тріумфу́ючому | тріумфу́ючим |
| Accusatif | Nom. ou Gén. | тріумфу́ючу | тріумфу́юче | Nom. ou Gén. |
| Instrumental | тріумфу́ючим | тріумфу́ючою | тріумфу́ючим | тріумфу́ючими |
| Locatif | тріумфу́ючому тріумфу́ючім |
тріумфу́ючій | тріумфу́ючому тріумфу́ючім |
тріумфу́ючих |
тріумфу́ючий (triumfujutšyï) \Prononciation ?\