πολυμαθής
Grec ancien
Étymologie
Adjectif
| cas | singulier | |||||
|---|---|---|---|---|---|---|
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | πολυμαθής | πολυμαθής | πολυμαθές | |||
| vocatif | πολυμαθές | πολυμαθές | πολυμαθές | |||
| accusatif | πολυμαθῆ | πολυμαθῆ | πολυμαθές | |||
| génitif | πολυμαθοῦς | πολυμαθοῦς | πολυμαθοῦς | |||
| datif | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | |||
| cas | duel | |||||
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | |||
| vocatif | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | |||
| accusatif | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | πολυμαθεῖ | |||
| génitif | πολυμαθοῖν | πολυμαθοῖν | πολυμαθοῖν | |||
| datif | πολυμαθοῖν | πολυμαθοῖν | πολυμαθοῖν | |||
| cas | pluriel | |||||
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | πολυμαθεῖς | πολυμαθεῖς | πολυμαθῆ | |||
| vocatif | πολυμαθεῖς | πολυμαθεῖς | πολυμαθῆ | |||
| accusatif | πολυμαθεῖς | πολυμαθεῖς | πολυμαθῆ | |||
| génitif | πολυμαθῶν | πολυμαθῶν | πολυμαθῶν | |||
| datif | πολυμαθέσι(ν) | πολυμαθέσι(ν) | πολυμαθέσι(ν) | |||
πολυμαθής, polumathếs *\po.ly.ma.ˈtʰɛːs\ (ancienne écriture : ϖολυμαϑής)
Références
- Anatole Bailly, Abrégé du dictionnaire grec-français, Hachette, 1901