ἀποπομπαῖος
Grec ancien
Étymologie
Adjectif
| cas | singulier | |||||
|---|---|---|---|---|---|---|
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | ἀποπομπαῖος | ἀποπομπαίᾱ | ἀποπομπαῖον | |||
| vocatif | ἀποπομπαῖε | ἀποπομπαίᾱ | ἀποπομπαῖον | |||
| accusatif | ἀποπομπαῖον | ἀποπομπαίᾱν | ἀποπομπαῖον | |||
| génitif | ἀποπομπαίου | ἀποπομπαίᾱς | ἀποπομπαίου | |||
| datif | ἀποπομπαίῳ | ἀποπομπαίᾳ | ἀποπομπαίῳ | |||
| cas | duel | |||||
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | ἀποπομπαίω | ἀποπομπαίᾱ | ἀποπομπαίω | |||
| vocatif | ἀποπομπαίω | ἀποπομπαίω | ἀποπομπαίω | |||
| accusatif | ἀποπομπαίω | ἀποπομπαίᾱ | ἀποπομπαίω | |||
| génitif | ἀποπομπαίοιν | ἀποπομπαίαιν | ἀποπομπαίοιν | |||
| datif | ἀποπομπαίοιν | ἀποπομπαίαιν | ἀποπομπαίοιν | |||
| cas | pluriel | |||||
| masculin | féminin | neutre | ||||
| nominatif | ἀποπομπαῖοι | ἀποπομπαῖαι | ἀποπομπαῖᾱ | |||
| vocatif | ἀποπομπαῖοι | ἀποπομπαῖαι | ἀποπομπαῖᾱ | |||
| accusatif | ἀποπομπαίους | ἀποπομπαίᾱς | ἀποπομπαίᾱ | |||
| génitif | ἀποπομπαίων | ἀποπομπαίων | ἀποπομπαίων | |||
| datif | ἀποπομπαίοις | ἀποπομπαίαις | ἀποπομπαίοις | |||
ἀποπομπαῖος, apopompaîos *\a.po.pom.pâi̯.os\
- Ce qui emporte (le mal).
ἀποπομπαῖος τράγος
- bouc émissaire
Apparentés étymologiques
Références
- « ἀποπομπαῖος », dans Henry Liddell, Robert Scott, Henry Stuart Jones, Roderick McKenzie, A Greek–English Lexicon, Clarendon Press, Oxford, 1940 → consulter cet ouvrage